Lý Thành Nhân
Mùa hoa muồng và dã quỳ đã qua. Lúc này là khung cảnh của mùa cà phê chín, cả một con đường trải dài những sân phơi
cà phê. Đó là những kilomet đầu tiên trên chuyến đi vào xã Hà Đông – Đăk Đoa. Từ
trung tâm thành phố, đến tỉnh lộ, đường làng rồi băng rừng, chạy theo những
đoạn đèo quanh co, khúc khuỷu tạo chút cảm giác mạo hiểm, chúng tôi đã đi hơn
70 cây số để đến với xã, với làng.
![]() |
Một đoạn đường đến Hà Đông |
Những phút đầu khi đặt chân đến
làng, bất chợt có chút lẫn lộn trong cảm xúc: một chút tò mò về văn hóa, rồi cảm thông với
hoàn cảnh, vui cùng sự hồn nhiên của mấy đứa trẻ và lạnh. (cười)
Sau khi chụp tấm ảnh làm tư liệu,
nói lời cảm ơn các bà các bác thì được đáp lại “bơ-nê”. Một chị trẻ tuổi hơn
nói “bơnê – cám ơn”. À, thì ra đó là lời cám ơn trong tiếng Bahnar. Lúc đó cảm
thấy rất thú vị, cứ mỗi lần chụp một tấm ảnh là lại nói bơnê, bơnê làm mấy đứa
con nít trong làng cười ríu rít. Cái cảm giác đó chính xác là giống như mấy ông
Tây sang Việt Nam tập nói được mấy câu tiếng Việt rồi cứ gặp ai cũng kiểu “Xin
chao”, “Toi yeu Vietnam”.
Khoảnh khắc đó sẽ làm cho ai cũng cảm
thấy dường như xung quanh đều là những người thân thuộc. Có thể do mình dễ làm
quen với mọi người. Nhưng cũng có thể do cái bụng tốt và cái tính lành của những
người con Tây nguyên là chất men tự nhiên nhất để kết nối con người.
Chào tạm biệt mọi người và vẫn nhớ
những bàn tay vẫy chào cùng nụ cười rất tươi của các mẹ, các chị ngay trước sân
nhà thờ làng Kon Jốt.
![]() |
Hoa ở đây cũng có nét hoang dại rất riêng |
Lý Thành Nhân
Nhận xét
Đăng nhận xét