Hành trình về miền hoa vàng


Sẽ lại là một chuyến đi không thể quên…

Bước từ ga về đến nhà sau gần 12 giờ tàu, những cảm xúc mà nơi xứ biển miền Ayaru như vẫn gửi gắm trong lòng mình. Xem lại từng đoạn hình mà vẫn cười tủm tỉm.
Cái hùng vĩ của thiên nhiên và vị tươi nguyên của những món ăn biển chắc chắn là điểm ấn tượng với bất kỳ lãng khách nào đặt chân đến Phú Yên.
Nhưng hôm nay, mình sẽ kể một câu chuyện khác, chuyện về người, về tình nơi xứ Phú. Đó cũng chính là thứ tình khiến mình lần đầu tiên đến mà cứ như là lần trở về sau những ngày xa.

Đến nhà Mợ lúc đêm sau khi tàu cập ga Tuy Hòa cũng tầm chín giờ tối. Nhà Mợ ở huyện, cách thành phố gần ba mươi phút đi xe. Căn nhà nho nhỏ mái ngói chục năm tuổi nép mình bên làng chài cập bờ biển. Nhà có Mợ và hai đứa nhóc Long và Nhân. (Mình gọi Mợ là mợ Nhàn, một người thân của cô bạn, nhưng ra đến đây thì bổng nhiên trở thành mợ cháu – hihi, và có thêm đứa em trùng họ trùng tên nữa chứ).
Mình ở đây trọn 3 ngày. Đó là 3 ngày đầy ý nghĩa.
căn nhà mái ngói của mợ - nơi ăn ở dầm dề của mình 3 ngày đêm :D

Buổi tối đầu tiên mình đã ra ngay bờ biển bên nhà, ngồi nghe gió vi vu, ngắm sao nhấp nháy và lặng cùng những đợt sóng êm kéo rì rào trên bãi cát.
Mợ - có lẽ bao nhiêu thức ngon đã được mợ chuẩn bị cho tụi mình trong suốt những ngày ở đây. Sáng sớm thiệt sớm, bước ra ngay bãi biển để chọn những con mực trong veo còn nhay nháy. Đến trưa tự mợ lại mang cá đem xay về chiên chả. Bao nhiêu món ngon được dọn ra, ăn một miếng cũng thấy đã, xuýt xoa hoài không ngán :3
bao la món ăn thiệt thích luôn - cá ồ

Long và Nhân - mấy đứa nhỏ ở nhà tuy lóc chóc nhưng vẫn rất ngoan, tụi nó mê biển lắm. Sáng – chiều 2 buổi nghe được tắm biển là thích mê. Trẻ con miệt biển nên cũng gan lì, mạnh dạn hơn. Nhưng cũng có lúc bị dọa roi rồi ngồi ê a học bài trong cái nắng chiều hâp hấp mà thấy thương.
Lúc hai đứa ngồi cắm cúi đọc bài thấy mà thương ghê :D

Ngoại – bà ngoại làm cho tụi con cháu phải nể, ngoại cũng ghiền biển, bà bơi mà tụi mình chỉ có thể trầm trồ và thiệt sự là rất sợ nên không dám ra xa. Ngoại chê, ngoại cười. Rồi buổi chiều cuối cùng, chính Ngoại đã tự bàn tay nhóm lửa, đốt bếp và nướng cá, nướng khoai cho “mấy đứa cháu” miền xuôi thưởng thức. Chắc chắn không một tour lữ hành nào có thể tận tình và chu đáo với mình như vậy được.
À, còn Dượng ba nữa, mình chưa bao giờ biết dượng (vì trước giờ có ra Phú Yên đâu), vậy mà được dượng kéo qua nhà, hai dượng cháu kéo 2 lon bia vì dượng: “lâu quá không gặp mày”.

Đó, vậy đó. Sẽ có thể viết nhiều, nhiều hơn nữa nhưng sẽ chẳng bao nhiêu từ để diễn tả cho đủ đầy.
Xanh tình biển – thắm tình người
Yêu thương Phú Yên 3000!

Lý Thành Nhân

Nhận xét